[ bức thư gửi tôi 20 ]
Chuyện kể là ngày xưa có một con mèo tên là Đại Đế, nó là con mèo xám có nhiều lông, hắn ta ụt ịt nhưng lại hay ngắm nhìn những chú chim và ước được như chúng, được tự do bay lượn hòa tan vào cơn gió, Đại Đế nghĩ vậy. Quay về hiện thực, chật, lũ chim khốn, bây có gì hơn Đại Đế này chứ…
Mấy con chim quay xuống hét vô cái mặt của hắn… Đồ ngu! bọn tao có cánh, bọn tao thon gọn, tao là con của bầu trời chứ không phải mấy cái đứa giống chồn hôi lông xám thích ăn cá và hay ngủ ngày như mày… Mèo ta giận lắm...Ngày nào cũng ta cái vách đá, ngẩn thật cao đầu mặc cho gió thổi rít, hắn ta cứ nhắm mắt lại rồi mơ mộng một ngày nào đó có thể vượt qua lũ chim chít nhảm nhí kia…
Đại đế lúc đó bắt đầu nhắm mắt lại và suy nghĩ…
Ngay từ lúc đi học hồi bé cậu đã từng bị so sánh rất nhiều so với những đứa bạn cùng chăng lứa. Ba mẹ câu từng rất thất vọng khi bài tập rửa mặt của cậu chỉ được 7đ thay vì 10 điểm như cô mèo Bông Tím nhà hàng xóm. Chính ba mẹ cậu tự đưa ra cho cậu một khuôn khổ và ép cậu phải tuân theo những điều đó cho dù cậu đã đã rất rất nhiều lần từ chối vì không thể… bạn bè của cậu ở khu rừng Chàm cũng đưa cậu ra như một kẻ khác loài đầy cô độc. Hổ cười cậu vì bạn cùng họ nhưng lại nhỏ bé và thiếu sức mạnh, Thỏ cho rằng Đại Đế cũng là đồ lắm lông mà chẳng nhanh nhẹn bằng Thỏ, nhiều lắm nhiều lắm Đại Đế cứ thế lớn lên theo sự so sánh của mọi người…
Vì sao mọi điều so sánh lại đến với cậu ta vậy? Có ai dám chắc rằng không có một ai ở khu rừng này chưa từng bị đem ra để so sánh không? có ai dám chắc rằng ngay chính bản thân Đại Đế chưa từng tự so sánh chính bản thân mình với người khác hay không? Tôi không chắc nhưng hình như mọi điều so sánh xảy ra vì chính cậu ấy cảm thấy như vậy… So Sánh như một thứ vô hình bám lấy cậu ấy như một chiếc bóng tạo ra bởi cậu khi có thứ ánh sáng nào đó chiếu vào cậu ta, dù nhỏ hay to cậu ấy vẫn tự tạo ra cho mình một chiếc bóng của so sánh. Đại Đế bảo có lần cậu ấy muốn như một chú cá có thể bơi lội tung tăng ở dòng thác, rồi lúc ấy cậu lại tự nhìn vào mình, rồi lại tự ti với mình, cậu nói là cậu không có những chiếc vẫy trơn bóng, lông cậu quá nhiều và nó thấm nước rất nhanh và cậu sợ lạnh, thế là cậu tự ti, cuối cùng từ đó cậu chẳng bao giờ cố gắng xuống nước tập bơi nữa dù chỉ là trong suy nghĩ.
![](https://static.wixstatic.com/media/9d3045_aa29b92ea61e472d86d13fd78e5f8f7e~mv2.png/v1/fill/w_640,h_360,al_c,q_85,enc_auto/9d3045_aa29b92ea61e472d86d13fd78e5f8f7e~mv2.png)
Đại đế là món quà đẹp nhất mà ba mẹ câu mang đến cho thế giới này, không cần phải là ai khác, cậu có điểm riêng, có màu sắc riêng của chính mình. Nhớ mùa hè năm ngoái cậu còn là nhà vô định của môn nhảy cao của trường. Chẳng ngán ai, mọi người đều coi cậu là một thử thách lớn và chưa dừng lại trong việc so sánh thành tích của cậu. Hóa ra vấn đề nằm ở chỗ, cậu tự đặt ra cái chuẩn so sánh cho chính mình, nên là cho dù muôn loài có không nói ra cậu như thế nào thì cậu cũng tự cho rằng như thế. Cậu không biết bơi và sợ nước, cậu đi so sánh với mấy con cá. Cậu không khỏe mạnh và vạm vỡ cậu so sánh với hổ. Cậu học không được tốt, cậu lại đi so sánh với Bông Tím hàng xóm… Ôi cuộc đời cậu là những suy nghĩ thiếu tự tin. Có vẻ cậu không nhận ra mình đang rất hoàn hảo như thế nào, có thể trong một vài lĩnh vực câu không thể hơn người tam nhưng trong việc nhảy cao, cậu chẳng phải là vô đinh thiên hạ rồi à?
Mỗi người là một màu sắc của cuộc sống, có thể bạn là xanh cho bầu trời mùa hè, có thể bạn là màu cam cho buổi chiều hoàng hôn tháng 2, có thể bạn là màu vàng, cho vài hạt cát bay đi xa. Chẳng phải là một vườn hoa, lòe nhèo mà không chất, chỉ là một bông hoa, tô điểm đời mình đẹp hơn… cùng những bông hoa khác. Có thể Đại Đế bây giờ chưa nhận ra mình là ai, những chắc chắn khi đau thương đủ đầy cậu ấy sẽ nhận ra mình cần buông bỏ điều gì, nghĩ khác đi như thế nào. Đại Đế là món quà tuyệt vời nhất của cậu ấy, chính vì thế, ngay từ sinh thời cậu ấy đã là duy nhất và tuyệt vời nhất rồi, cậu là cậu, hãy cứ khác đi…
Có rất nhiều người tự so sánh chính mình với người khác mà như mờ đi giá trị của bản thân. Tất nhiên so sánh không sai những hãy chỉ có nó là một công cụ để xác định mình đang ở trạng thái như thế nào mà phấn đấu, đừng nên dùng so sánh như công cụ chỉ mức độ hơn thua, đó là tai hại, là sai bản chất. Hãy đón nhận so sánh từ những người khác và cũng từ chính bản thân mình, chúng đề tốt, đều đáng nghe những hãy cố gắng tập lắng nghe những điều tích cực mà so sánh mang lại, không nên bỏ qua những so sánh không có lợi cho bản thân, vì chúng là chiếc mũ tư duy màu đen tốt nhất cho sự phát triển cảu chúng ta.
Tôi và các bạn chắc đã nhiều lần dùng so sánh, những tôi tin là cũng nhiều lần so sánh làm các bạn tổn thương là làm tổn thương người khác. Vì thế hãy so sánh để yêu thương nhau... Tôi tin là Đại Đế, tôi và các bạn làm được.
Comentarios