[ bức thư gửi tôi 38 ]
“Trước khi tôi bắt đầu viết những dòng này, tôi lúc ấy đang trong một tâm thế bâng khuâng và có phần chột dạ vì không biết mỗi sớm mai khi thức dậy liệu tôi có còn phấn khởi cho một ngày mới tươi đẹp nữa hay không, khi cứ nơm nớp lo sợ một nỗi sợ vô hình về dịch bệnh. Chỉ đến khi lời “cảm ơn” gần đây cứ liên tục xuất hiện, lúc mọi người nói về tinh thần chống dịch của thành phố, tôi mới chậm lại… và nhận ra hai từ ‘cảm ơn’ thật sự có ý nghĩa”
Sài Gòn, 20.07.2021
-----------------------------------------------------------
CẢM ƠN THÀNH PHỐ TÔI
Thành phố mình đang phải trải qua những ngày tháng bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi đại dịch Covid-19. Thiếu đi những nhịp sống ồn ào, những phố hiệu sáng đèn rực rỡ mà thay vào đó là sự im lặng và những tiếng thở dài của khốn khó. Nhưng cũng nhanh chóng thôi, ta thấy được nhiều niềm hy vọng từ khắp cả nước ùa về, một nhịp sống mới đang được hình thành, đó là sự hồi sinh, hơn nữa thanh âm của sự biết ơn đang chảy thật nhiều trong lòng của những người ở Sài Gòn. Những ngày này, người ta biết ơn khi mỗi ngày trôi qua vẫn được sống một cách an toàn và yên bình, vẫn được ăn bữa cơm cùng gia đình, người ta biết ơn vì khi dịch bệnh hoành hành, tình cảm của mọi người dành cho Sài Gòn chưa hề vơi bớt.
Những ngày này, Sài Gòn rất mệt và u tối. Những trong lúc tối tăm ấy, những ngọn đuốc của tình người trở nên sáng rực. Chuyện cả nước hướng về một nơi nào đó với tôi trước giờ không phải là chuyện mới, nhưng chỉ khi bản thân ở nơi được hướng về ấy, tôi mới ôm trọn cảm xúc này một cách trọn vẹn nhất. Đọc thông tin trên báo đài, có người dù chỉ ít thôi cũng góp của chung cho những chuyến xe bắc nam nối tiếp nhau tiến về Sài Gòn, có em nhỏ chẳng tiếc tiền tiết kiệm cả năm cho những con người lạ ở phương xa, có người già chẳng tiếc quá bầu quả bí dành cho con cháu mà gửi tặng cho đội tình nguyện tiếp tế. Tôi thấy những y bác sĩ chẳng màng đến nguy hiểm cá nhân và lợi ích, những cậu bạn sinh viên các trường y cứ thấy dịch ở đâu là băng băng xin vào đó để dập dịch. Tôi thật xin lỗi các bạn vì đã từng nghĩ rằng các bạn chỉ đang làm màu trên những khốn khó mùa dịch bệnh và cũng cảm ơn các bạn rất nhiều vì sự dũng cảm và công sức các bạn bỏ ra cho hai chữ “Đồng Bào”
![](https://static.wixstatic.com/media/9d3045_75203af8704f4f45afb9f15183ef5c65~mv2.jpg/v1/fill/w_980,h_547,al_c,q_85,usm_0.66_1.00_0.01,enc_auto/9d3045_75203af8704f4f45afb9f15183ef5c65~mv2.jpg)
Thương chứ! hai chữ Sài Gòn trong họ nghe thật thân thương và gần gũi là sao. Dù có thế nào thì tình yêu thương ấy từ khắp mọi nơi dành cho Sài Gòn sẽ không thay đổi. Thành Phố sẽ không cô đơn, Thành Phố còn có chúng ta, và những lời cảm ơn vẫn sẽ còn được ghi nhận và mãi mãi.
Thành Phố mình cố gắng lên nhé!
-----------------------------------------------------------
CẢM ƠN NHỮNG ĐIỀU QUANH TÔI
Chỉ khi sống và trải qua nguyên vẹn hai mùa dịch tôi mới cảm nhận được sâu sắc hai chữ “cảm ơn” hơn. Có bốn lời cảm ơn mà bản thân tôi luôn tự ghi nhớ sâu sắc trong tâm trí của mình.
Lời cảm ơn đầu tiên và trân quý nhất là lời cảm ơn dành cho đấng sinh thành của mình, cha mẹ của chúng ta. Từ sâu trong tiềm thức, tôi thầm biết ơn cha mẹ vì đã sinh ra một hình hài nguyên vẹn, nuôi tôi khôn lớn để biết và nhận thức được thế giới ngoài kia đẹp và rộng lớn biết bao, nếm trải đầy đủ hương vị của cuộc sống. Cha mẹ cũng chính là những người thầy đầu tiên từ những lớp học vỡ lòng. Tôi không mong cha mẹ sẽ giúp đỡ tôi đến suốt cuộc đời, tôi chỉ mong họ có đủ sức khỏe, đủ hạnh phúc để chứng kiến từng bước trưởng thành của tôi trong cuộc đời này. Tôi cám ơn họ một lòng cảm ơn sâu sắc nhất.
![](https://static.wixstatic.com/media/9d3045_0aadf45bcd5c402c93330da28c2c92bc~mv2.jpg/v1/fill/w_980,h_654,al_c,q_85,usm_0.66_1.00_0.01,enc_auto/9d3045_0aadf45bcd5c402c93330da28c2c92bc~mv2.jpg)
Thứ hai tôi cảm ơn những người thân yêu quý của tôi. Những người đã cùng tôi sát cánh qua năm tháng. Tuy có người đến và đi, nhưng ở những phút giây gần tôi, họ chính là những con người tuyệt vời nhất, những người giúp tôi có được chính mình như ngày hôm nay. Cám ơn những người bạn và người thân đã giúp tôi thấy được tình người là cao quý hơn cả, giúp tôi nhận ra giá trị của những mối quan hệ, có được nhiều khoảng thời gian hạnh phúc và phát triển bản thân. Đối với họ một lời cảm ơn thôi là chưa đủ với những gì bản thân tôi nhận lại.
Cuộc sống này tuy có khó khăn nhưng theo đó cũng đầy những hạnh phúc, tôi xin cảm ơn những bộn bề và hạnh phúc ấy. Mỗi chúng ta không ai là hoàn hảo, vậy nên hãy cũng chấp nhận điều không hoàn hảo ấy với cuộc sống. Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách yêu thương và chia sẻ, có thể cuộc sống yêu quý bạn nên đôi lúc bạn lại cảm thấy chán ghét nó, vậy thì thỉnh thoảng tại sao bạn lại không cho cuộc sống cũng nhưng chính mình cơ hội để tiếp tục yêu thương nhau? Chỉ cần đơn giản với một tâm thế yêu đời hoặc với một cái nhìn lạc quan… Cảm ơn cuộc sống đã dạy tôi biết cách chấp nhận và bước qua đau khổ, có thể một ngày mọi thứ đen đủi đều xảy ra với bạn, nhưng chỉ vì điều đó mà bạn phán xét chúng không có hy vọng thay đổi thì dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi thôi cũng bị chính bạn khước từ. Cảm ơn cuộc đời vì đã dạy tôi biết cách tha thứ, tha thứ cho người khác cũng chính là tha thứ cho chính bản thân của mình. Có thể ai đó làm bạn tổn thương nhưng nếu bạn biết cảm thông và tha thứ cho họ thì chính bạn đã đặt viên gạch vào ngôi nhà tâm hồn của mình. Và tới một lúc nào đó yêu thương thực sự đủ đầy nó sẽ tự gõ cửa ngôi nhà ấy và cho bạn hạnh phúc mà mà bạn tìm kiếm…
Cuối cùng là cảm ơn chính bản thân tôi. Ai cũng từng nghĩ bản ngã của mình thực ra chỉ là một đứa trẻ vô dụng, tự cho rằng mình sống không khác biệt quá nhiều đối với những điều xung quanh và tự coi đó là điều tồi tệ nhất. Tôi còn nhớ như in lần đầu tiên tôi tự cảm ơn chính mình là một năm trước, khi tôi nhận ra mình đã tự đi du lịch thật xa mà chẳng cần sự giúp đỡ của gia đình, ngày mà tôi nhận ra mình không chỉ sống, học tập và làm việc mà còn là những chuyến đi nữa. Tôi đã có lần ngồi xuống và nghiêm túc viết ra tất cả những gì mà bản thân không hài lòng và hài lòng với mình. Khi những gì mà tôi làm được quá ít so với những điều mà tôi mong muốn, tôi trở nên rất buồn và thiếu động lực. Nhận ra bản thân khi đó chỉ là một nỗi hãnh diện ảo, mọi sự kiêu hãnh của mình dừng nhưng đã sụp đổ. Tôi tìm đến những người bạn và tôi lại nhận ra mình chẳng tệ như mình nghĩ, tôi thấy rõ hơn những nguyên nhân, đặt bớt sự kỳ vọng của mình lại, cố gắng cho những điều mình mong muốn trước khi quá muộn và điều quan trọng nhất, tôi biết bản thân mình đang ở đâu và tự yêu lấy nó. Cảm ơn chính bản thân tôi!
Trái ngược với lời cảm ơn, xin lỗi là thứ mà chúng ta dùng để cầu mong ai đó bỏ quan những lỗi lần mình đã gây ra với họ. Thật ra bản thân tôi chưa từng phân biệt rằng xin lỗi là xấu hay tốt là nên hay không nên, vì nếu xét ở một khía cạnh khác, lời xin lỗi sẽ mang một ý nghĩa khác. Chẳng hạn như bạn xin lỗi vì đã quá yêu thương một ai đó thì chẳng phải ai cũng muốn nghe lời xin lỗi ấy hay sao? Một đứa trẻ xin lỗi vì đã vẽ bậy lên tường với dòng chữ “Con yêu ba mẹ” thì các bậc cha mẹ có giận không? Chỉ khi lời xin lỗi xuất phát từ những sai lầm có chủ đích ta mới đáng buồn và đáng giận thật nhiều!
Có một câu nói tôi từng nói “ Bạn có thể nói một triệu lời cảm ơn nhưng đừng nên nói lời xin lỗi dù chỉ một lần!” Lời xin lỗi ở đây là lời xin lỗi cho những sai lầm có chủ đích của bản thân. Thế nên chúng ta hãy cố gắng nói nhiều hơn những lời cảm ơn và hạn chế những sai lầm để không phải nói một lời xin lỗi với ai và thêm lần nào nữa. Nếu làm được như vậy, tôi tin chắc chúng ta sẽ chẳng những xích lại gần nhau hơn mà còn trở nên biết ơn với cuộc đời hơn bao giờ hết…
Cảm ơn.