top of page

Có khi ta vô tình gặp được người lạ chung sở thích…

Writer's picture: Kiên HPKiên HP

Updated: Apr 7, 2021

[ bức thư gửi tôi 23 ]


Dọc bờ biển Mũi Né, khi mà cơn nắng vừa kịp bớt gắt gỏng, tôi men theo đường bờ biển với những con sóng lang thang tìm cho mình những bức ảnh có hồn, có câu chuyện, cố gắng bắt lấy một câu chuyện nào đó… Tôi dừng chân ở bãi đá Ông Địa.

Bờ biển chạy dọc mênh mông nhưng lại bị vấp tầm mắt bởi một con đê chắn sóng nhân tạo, nó cao, kéo dài từ bờ biển ra tới mấy chục mét. Được tạo nên từ đá và những khối bê bông hình tam giác, chúng ngày đêm chắn sóng, oằn mình chống lại sức mạnh của mẹ thiên nhiên. Người ta bảo nhờ có con đê ấy mà đoạn này biển êm sóng lặn hẳn. Trước đây, chỗ này nguy hiểm lắm, những con sóng cuốn, sóng ngầm thay nhau trầu trực những ai sấu số nhất. Vị trí của nó phù hợp đủ để những đứa con của biển vui chơi ở phía sau. Bên bờ biển là tổ hợp những khách sạn khổng lồ, vừa hay đủ sức lấn áp những cơn gió, chắn ngang sự tuần hoàn tự nhiên của gió biển. Đoàn người vội vã nô đùa cho kịp cái thời tiết oi bức này, khách du lịch thỏa thích vui chơi, ra sức với những con sóng nhè nhẹ gần bờ. Chắc là họ cũng như tôi thật lạ lẫm với hơi thở của biển vì thế nên họ cố gắng hưởng thụ cuộc vui này. Ở đây là bãi tắm công cộng, chính vì thế nơi đây không giới hạn ngư dân tập kết thuyền bè. Những chiếc thuyền thúng nằm rải rác trên bờ biển, như thể chúng mệt mỏi với những con sóng to dập dìu sau một đêm và tìm đến bờ làm chốn nghỉ ngơi. Thuyền to thuyền nhỏ, đậu nép mình nhường chỗ cho con dân của biển vui chơi thoải thích, đấy! đâu chỉ có chúng ta biết yêu thương đâu? thuyền cũng tình cảm đến lạ...


Những ngày đầu tháng tư, Mặt Trời to và đỏ hòn. Ở Sài Gòn, chúng tôi thường hưởng thụ vẻ đẹp ấy của mặt trời cùng với những tòa cao ốc, một cảm giác bí bức, thiếu thiên nhiên, mặt trời khi ấy như cô gái đơn độc, không có những gì chúng nên có cho một buổi hoàng hôn đầy cảm xúc. Ở đây, tại bãi đá, mặt trời cuối tháng tư cũng to và đỏ hòn, nhưng khác một chỗ, mặt trời lúc ấy trong tôi nhiều cảm xúc hơn. Có biển, có đường chân trời, có sự thoáng đãng và có bình yên. Có người nói, hoàng hôn đẹp khi nào cũng buồn, có phải những kẻ tìm sự lãng mạng của hoàng hôn đều buồn? Hoàng hôn là cảm xúc của một người, có phải hoàng hôn càng đẹp, lòng người càng sâu? tôi không chắc cho những câu trả lời như trên vì trong tôi cảm xúc cho hoàng hôn lúc nào cũng rối bời, tôi lúc ấy vô định trong cảm xúc chỉ biết nhìn theo và ngắm thật lâu. Hoàng hôn đẹp thì luôn nhanh hết, cái gì đẹp bạn thường khó để thưởng thức lâu hơn. Hoàng Hôn hôm đó cũng thế, rất đẹp nhưng cũng mau mau tắt nắng.

Cầm chiếc máy ảnh trên tay, tôi bắt đầu dạo bước tìm nguồn cảm hứng và những câu chuyện. Mỗi bức ảnh tôi đều cố gắng kể một câu chuyện nào đó, trong nguồn cảm hứng mà tôi tìm kiếm, đôi khi bản thân cảm thấy mình thật lạc lõng. Khi chưa thể thấy cảm hứng bạn sẽ nhưng một chàng lính, cầm chiếc súng trên tay và không biết chiến đấu vì điều gì. May mắn thay, chuyện của biển thì có nhiều câu chuyện để ống kính của tôi bắt được chúng. Còn điều gì tuyệt vời hơn khi trong cảm hứng ấy, chúng ta bắt gặp một người có cùng suy nghĩ về những cảm hứng của chúng ta. Tôi đã gặp một người, khi ấy cũng giống như tôi, một mình tìm cho mình những câu chuyện thú vị...


Mặt trời bắt đầu chiếu những tia sáng cuối cùng, cũng là lúc tôi gặp được chị. Nhận ra chị cũng đang như tôi, nhìn trộm mỗi khi chị nhấc máy, lấy hết cam đảm tôi gọi vọng lại chị, một người lạ để nói chuyện.


Và sau đó…


...Chị tên là Thắm, một người con xa xứ đến từ Sa Pa, một nơi lạnh lẽo và quá xa đối với hiểu biết của tôi. Chị cũng là một người thích xê dịch, chị cũng yêu cái đẹp và yêu sự trải nghiệm. Tôi ngưỡng mộ chị vì chị dã đi gần hết vùng Tây bắc, đi khắp Bắc - Trung - Nam điều mà tôi lúc nào cũng khao khát mình có thể. Chị kể về công việc của mình, một người làm trong ngành khách sạn, đến Phan Thiết vì sở thích, tự do trong suy nghĩ. Thoạt nhìn tôi đoán chị cũng như tôi, thích trải nghiệm và những điều mới lạ. Tôi với chị nói chuyện về những chuyến đi, về những câu chuyện mình đã gặp phải, chúng tôi tuy khác nhau về nội dung câu chuyện nhưng căn bản những câu chuyện ấy như nhau. Cũng là những con người trẻ tuổi, muốn dùng thời gian và năng lượng khi ấy làm những điều mình thích. Không biết lúc ấy chị có nghĩ về tôi như tôi nghĩ về chị không?

Mãi nói chuyện, mà quên mất chiếc mặt trời, nguồn cảm hứng của tôi, mặt trời xuống thật nhanh, chỉ chốc chốc đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại ánh sáng nhỏ giọt giữa trời mênh mông. Tôi như bị cuốn vào những câu chuyện của chị mà gần quên mất lí do cho buổi chiều hôm nay. Chị có chụp tôi một vài bức hình, cảm giác lúc ấy lạ lắm. Thể là vì từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ được một người lạ chụp tôi lúc tôi chụp người khác bằng một chiếc máy ảnh. Bạn bè của tôi thường không chung sở thích về những chiếc ảnh, nên khi nhận được bức ảnh chụp tôi từ người lạ, trong lòng cảm thấy thật vui. Tưởng chừng khó có thể kết nối với chị trên online vì không thể tìm ra FB của chị, nhưng chỉ sau đó thôi, bằng một cách thần kì nào đó, tôi nhận được một lời mời kết bạn. Chật! chuyện đã thế này chắc tôi sẽ có lần thứ 3 thứ 4, thứ n đến nơi này mất thôi, vì tôi vô tình có một hướng dẫn viên mất rồi…


Bản thân không chắc có thể nhớ tới chị bao lâu nữa, những chắc chắn gặp được chị là một cái duyên, gặp chị lúc tâm trạng đang trong những ngày trống rỗng, chỉ là người lạ thôi nhưng đúng lúc cảm xúc của tôi cần. Lại một lần nữa, không biết chị có cảm giác như lúc tôi viết blog này hay không? Có thể chuyến đi Phan Thiết lần sau, tôi sẽ gọi chị đi coffee được không? có thể cùng chị đi tìm cảm hứng cho những bức ảnh nữa hay không?


Nhưng nếu có cơ hội, khi tới nơi tôi sẽ mạnh dạng nhấc máy lên và mở lời cho một cuộc hẹn với chị… Chị Thắm.


Phan Thiết 01/04/2021



0 comments

Recent Posts

See All

Comments


Cám ơn cậu <3

About Me

IMG_4889_edited_edited.png

Viết để hiểu mình !

  • Facebook
  • Instagram
  • YouTube
  • LinkedIn

Bài viết gần đây

Contact !

Cám ơn đã quan tâm <3

Bài viết này thế nàoDở quá Bình thườngĐược áHay nha10 Điểm cô khen !Bài viết này thế nào

© 2021 by Kiên HP created with Wix.com

bottom of page