top of page

Chuyện bên chiếc cửa sổ…

Writer's picture: Kiên HPKiên HP

Updated: Aug 3, 2021

[ bức thư gửi tôi 27 ]


Tự dưng vũ trụ lại xuất hiện chiếc cửa sổ?


Không rõ những chiếc cửa xuất hiện từ khi nào, nhưng rõ ràng cửa là một bộ phận không thể thiếu của bất cứ kiến trúc nào. Qua sự tôi rèn của thời gian, cửa không còn đơn thuần là Cửa nữa, mà là một nơi chốn, một cơ ngơi, một khái niệm mang cả yếu tố tinh thần. Hình như, mỗi khung cửa đều lưu dấu thời gian. Hình như thời gian đi qua khung cửa đều đọng lại một chút gì đó: nắng, mưa, buồn, vui, kỷ niệm và nỗi nhớ… Có những hình ảnh về ai đó một mình với cái nhìn xa xăm, có những đám trẻ vui đùa bên khung cửa cười rộn ràng quên cả ngày tháng… Những hình ảnh ấy chưa chắc là hình ảnh hư cấu hoặc chủ thể trong các tác phẩm văn học. Đó là những hình ảnh rất thật; bởi nó chính là cuộc sống. Người đi làm về hạnh phúc dừng lại trước cửa nhà, người đi xa về thành phố bồi hồi ở cửa ô… Cửa dường như là một điểm dừng, một không gian khác, là một khái niệm gì đó đủ lớn để đọng lại trong những tâm hồn hay suy tư…


Đến một ngày nào đó, khi đã đủ những trải nghiệm, có thể ngắm nhìn những cánh cửa khác, những công trình kỳ vĩ, đồ sộ, kính loáng sáng, hiện đại… ta sẽ chợt dừng lại nhiều hơn, không phải vì sự kỳ vĩ của những cánh cửa hiện đại kia, mà là để hồi tưởng về một khung cửa bám bụi, rêu phong, có cành hoa giấy rủ xuống, bao trọn nhiều sự gần gũi và thân thương như thế…

Mùa xuân, Có cành cây ra lá mới, có chú chim hót líu lo…

“Bên khung cửa sổ của riêng mình

Tôi thấy cả trời xuân quê hương mở ra trước mắt và mơ màng theo những giai điệu xuân réo rắt

Và có lẽ đó là một mùa xuân nho nhỏ bên cửa sổ …”

/ Giang CP’s Blog /

Bên ô cửa sổ, tôi cảm thấy cái lạnh của cơn gió đầu mùa thổi trên da mình, thương những người vô gia cư ở ngoài phố phương sài gòn thiếu một mảnh vải, cảm thấy một chút mùa đông còn vương trên tóc. Cảm thấy sự hối hả những con người xa quê đang tốc tiến cho những công việc cho kịp chuyến nghỉ dưỡng cuối năm. Tôi cảm nhận được sự ấm áp khi ngồi quanh nồi bánh chưng hừng hực bếp lửa, khi quây quần bên gia đình tối ba mươi, khi cùng mấy đứa bạn bao năm chinh chiến đi dạo quanh cái nơi mà chúng tôi lớn lên sau một năm xa cách. Tôi cảm giác được cái nhớ nhung của Tết xa nhà, cảm thấy bạn tôi đâu đó phía xa xa tổ quốc đang thầm ước được cái không khí của quê hương, đã 3 năm rồi bạn tôi vẫn ước thế. Tôi thả hồn vào những chiếc kỉ niệm của một năm vừa qua, vào những tấm hình chụp toàn những gương mặt rạng rỡ. Tôi thấy chạnh lòng vì những cảnh đời khó khăn, thấy trong lòng những băn khoăn khi nhìn lại năm cũ, và những hi vọng khi bước qua năm mới. Và trong tôi nóng hổi bởi một trái tim đang lớn dần lên, với những thứ tình cảm không nói được bằng lời, cùng những niềm tin vào cuộc sống. Khi đó mùa xuân sẽ về…Đó là khi tôi bên cửa sổ vào những ngày đầu năm ở cái Sài Gòn này, ở đó rồi nhìn cuộc đời dễ ẹc chỉ cần cứ ước là xong…

Mùa hạ, cơn mưa kìa! ào ào…


Mùa hè mùa của rực lửa, cũng là mùa của những cơn mưa, chúng sinh ra như để bù đắp cho nhau ở nơi cái Sài Gòn lúc nào cũng cho ta cái cảm giác oi bức nhưng lại cũng nhanh chóng xoa dịu bằng những cơn mưa mát lạnh.

Mùa hạ 2021, họ hay nói về những điều chưa tới, về những mùa hạ sẽ vắng và xa xôi, những nỗi lo, những điều e sợ. Tuổi hồn nhiên rồi sẽ trôi qua, họ sợ một ngày tiếng thương tự dưng biết mất. Hạ 2021, nghĩ về tương lai, những hình bóng chưa xuất hiện, rồi lại nghĩ về những tháng năm cũ đã qua, sợ phải quên đi những hình bóng không thể phai mờ cùng nhau bên góc quán quen nào đó, chỗ cũ nào đó hoặc bên một chiếc cửa sổ nào đó. Rồi một tương lai nào đó lại ngại ngùng nắm bàn tay ai, ngại ngùng thân thiết với một ai đó… Gió của mùa hạ lúc mát lúc oi, những ngày mùa hạ trở về phòng khi những tia nắng ít ỏi còn chiếu xuống những tòa cao ốc, khi tiếng ve đã mệt mỏi cho cả ngày cố gắng, tôi không hiểu tiếng ve hay tiếng lòng ai đó sao cứ âm ỉ, da diết nỗi lòng, tiếng ve hay tiếng của chiều hè nắng muộn, họ nói về một sức mạnh đủ để họ vượt qua, nhưng tôi chỉ thấy họ như những đứa bé chỉ chầu trực ai đó đụng vô là cất tiếng khóc vỡ òa…đến tiếng ve cũng ghen tị…

Mùa hè, có đám mây màu đen xấu xí, nặng trĩu những giọt nước… có cơn mưa bất chợt, không báo trước, rồi rớt xuống hòa vào dòng đường, dòng người,... Hạ đến cứ như thể đó là mùa xa cách làm tôi nhớ đến những điều xa cách đã qua. Đám bạn tuổi thơ đến mùa hạ là tạm xa nhau. Mùa hè 2021, có vẻ không như thế, không xa cách ai, nhưng ai ai cũng đã sẵn sàng tâm thế cho những sự thay đổi. Mỗi một mùa hè là mỗi một cuộc chia ly (đối với tôi nó đã diễn ra như vậy), có thể không hoặc báo trước, giống như những cơn mưa, rơi xuống là trời định.

Tôi đang bên cửa sổ bình yên rồi, nên thôi nghĩ đến điều ấy, ai mà biết chuyện sau này, chỉ biết rằng ngay lúc này đây, bên những cơn gió đong đưa ru yên lòng người, lòng phố… tôi cần bạn trong lúc này, chỉ thế thôi…

Mùa thu, có đám mây vắt nửa mình sang đông…

Mùa thu, là mùa thu của Hà Nội, có nghĩ như thế không? Vì chỉ có Hà Nội mùa thu mới đậm vị. Nhưng thực ra thì thu ở đâu cũng thế, đều có ánh trăng theo ta đi suốt cuộc đời...

Tháng 8 thu ùa về bên cửa sổ, tôi nhớ như in cái lồng đèn bằng giấy đầu tiên tôi tự làm, nhớ như in cảm giác theo đoàn múa lân đi khắp xóm làng, nhớ như in lũ trẻ cười cười nói nói hưởng thụ cái tiết trời dễ chịu không nóng không lạnh. Nhớ như in câu lừa dối ngọt ngào “ trên trăng có chú Cuội ngồi gốc đa”. Để rồi mỗi khi trăng tròn lại ngước đôi mắt ngây ngô lên bầu trời tìm chú cuội. Trăng mùa thu tròn như chiếc bánh....

Mùa thu xuất hiện những điều thật tuyệt vời và cũng xuất hiện những con người tuyệt vời. Tôi có duyên với những con người thuộc về mùa thu, không có câu trả lời vì sao, không có lý do gì quá đặc biệt, những con người mùa thu cứ thế đến, chuyện là khi đó nó phải là như vậy...

Yên bình thế thôi, như một bản nhạc lofi thật nhẹ… Mùa thu có lẽ là mùa yên bình nhất, mùa của tháng 8, thật đặc biệt cho một người. Nắng thu nhẹ lắm, đã lắm, đủ để lọt qua mấy chiếc lá như muốn rụng xuống, mây nhẹ lắm, tự vắt mình được qua ngọt cây, lòng người cũng nhẹ, vượt qua được mùa hè (nặng)...

Mùa đông, mùa lạnh, chúng ta có nhau…

Mùa đi ngang phố, hay phố không mùa nữa

Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội

Người mỉm cười nơi ngõ vắng

Bỏ quên phía sau một mùa lá về trên con đường…”

(Phố không mùa – Dương Trường Giang)

Tôi nhớ rõ như in, hình ảnh chàng trai nhỏ bé bên chiếc xe cup 50 bon bon trên tuyến đường quen thuộc, một tay bỏ túi một tay lái xe, đôi môi ru ru theo từng cơn gió buốt tê tái. Nhanh nhanh vội về nhà với hơi ấm của chiếc giường ở nhà, với mâm cơm gia đình. Tôi nhớ rõ như in cảm giác bên chiếc lửa với vài củ khoai vừa chín tới thơm thơm mùi quê hương… nhớ rõ như in mùa đông ở Sài Gòn cùng họ đi khắp đó đây, hưởng cái nét trời hiu hiu lạnh hiếm hoi ở đây,... tất cả những kỉ niệm ấy có một điểm chung, điểm chung là chúng tôi được cùng nhau, bên nhau tận hưởng điều ấm cúng ấy. Có điều thật lạ, mùa đông thường được coi là mùa cô đơn, là mùa của xa nhau, nhưng có lẽ, với tôi mùa đông là mùa hạnh phúc. Đó là khi người ta cần nhau hơn, đôi lứa cảm nhận rõ hơn hơi ấm giữa lạnh giá. Mùa đông, xin đừng làm một kẻ cô đơn, “hãy để đông này gõ cửa mùa yêu” – để ai đó đến và sưởi ấm trái tim mình.

Và...

Người ta nói cửa sổ như đôi mắt của tâm hồn, đúng hơn với tôi là những suy nghĩ của bản thân, mọi thứ quanh điều được tiếp thu qua đôi mắt, cửa sổ dừng như chỉ dừng lại là một chiếc cửa sổ nhưng chính suy nghĩ khiến cửa sổ phải biến thành một thứ gì đó khác, thành một đôi mắt thuộc về cảm xúc… Bốn mùa của một năm là bốn giai đoạn khác nhau, bốn suy nghĩ khác nhau. Mùa xuân cho những nỗi nhớ, mùa hạ cho những thước phim cuối cùng, mùa thu cho những điều bình yên, cho những con thuyền tìm về bờ và mùa đông, mùa của ấm áp.

Hôm nay bên khung cửa sổ, có cơn mưa dài, hơi nặng nên khó thoát nỗi lòng… một ngày nào đó tháng năm…Tôi mượn cửa sổ kể về những ký ức của mình!


3 comments

Recent Posts

See All

3 comentarios


Chào cậu bạn mùa thu, mình cũng là một con người đến từ mùa thu, đọc post của cậu mình bị mắc cười ấy nhưng những dòng cuối cùng cậu đã đẩy mình lên một cái feeling khá cao. Cảm ơn ạ ^^

Me gusta
Contestando a

tại vì mắc cười :)))


Me gusta

Cám ơn cậu <3

About Me

IMG_4889_edited_edited.png

Viết để hiểu mình !

  • Facebook
  • Instagram
  • YouTube
  • LinkedIn

Bài viết gần đây

Contact !

Cám ơn đã quan tâm <3

Bài viết này thế nàoDở quá Bình thườngĐược áHay nha10 Điểm cô khen !Bài viết này thế nào

© 2021 by Kiên HP created with Wix.com

bottom of page